Một hôm, một trong những người Bà-la-môn thù Phật đã tìm đến chỗ Đức Phật đang thuyết giảng, đi qua đi lại trước măt Phật, rồi ông ta dùng những lời lẽ thô tục để chửi mắng Phật. Ông ta cho rằng Phật đã truyền dạy giáo lý sai lầm, Phật đáng bị đuổi ra khỏi nước, rằng Phật đã phá vỡ nền tảng gia đình vì những người trai trẻ đi theo Đức Phật trở thành các vị tu sĩ, rằng dân chúng không nên ủng hộ Phật; nghĩa là ông ta mạ lị Phật bằng mọi lời lẽ.
Khi người Bà-la-môn đã hết lời chửi bới, Đức Phật, người từ nãy giờ đã ngồi im lặng nói: “Này ông Bà-la-môn, ông thường có khách đến nhà không?”. Người Bà-la-môn trả lời: “Dĩ nhiên tôi luôn có khách đến nhà” Đức Phật lại nói: “Khi có khách trong nhà ông có tiếp đãi họ không? Có cho đồ ăn, uống không?”
Người Bà-la-môn trả lời: “Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là tôi cho họ đồ ăn thức uống”. Đức Phật lại nói: “Vậy nếu họ không nhận sự tử tế ấy, họ từ chối những đồ ông cho thì những món đồ đó thuộc về ai?”. Người Bà-la-môn nói: “Của tôi, của tôi”. Đức Phật nói: “Đúng vậy ông Bà-la-môn, khi ta không nhận được những món đồ của ông. Chúng vẫn thuộc về ông.”
Bất cứ sự công kích, sân hận đe dọa nào đều thuộc về người nói ra những lời ấy. Chúng ta không phải nhận chúng là của ta.
Bản chất con người là thế. Những kẻ gây ác, chê trách người khác không bao giờ tự chê trách hay nhìn lại mình.
Những lời chỉ trích giống như con chim bồ câu đưa thư, bao giờ cũng quay trở về nơi xuất phát !