Con Bò Khóc

Hôm đó tôi tới nhà tù để hướng dẫn khóa thiền sớm hơn thường lệ vì có một tù nhân muốn gặp tôi thưa chuyện. Anh ta là một người to lớn vạm vỡ, râu tóc bù xù, hai cánh tay xăm đầy, mặt thì nhiều vết thẹo chứng tỏ thuộc loại anh chị đâm thuê chém mướn. Hình dáng của anh khá dễ sợ khiến tôi thắc mắc không hiểu tại sao anh lại muốn đến học thiền, vì nó không hợp với anh chút nào. Đương nhiên là tôi đã nghĩ sai.

Anh nói trước đây vài ngày có một việc xảy ra làm anh hoảng sợ hết hồn. Anh kể sơ quá khứ hồi nhỏ lớn lên tại những khu phố du đãng vùng Belfast. Anh biết đâm nhát dao đầu tiên vào lúc bảy tuổi. Khi đó anh bị một đứa học trò lớn hơn ăn hiếp, bắt anh phải đưa cho nó số tiến trong túi để ăn trưa. Anh không chịu. Tên kia bèn rút ra một con dao dài. Hỏi lại anh lần nữa có chịu đưa tiền cho nó không? Anh nghĩ tên này chỉ hăm dọa nên nhất định không đưa. Không ngờ tên du côn này không thèm hỏi lần thứ ba, nó cắm ngay con dao vào tay anh, rồi rút ra bỏ đi tỉnh bơ.

Lúc đó anh quá hoảng sợ chạy một mạch về nhà với cánh tay chảy máu tùm lum. Cha anh đang thất nghiệp ở nhà, bước ra ngắm nhìn vết thương rồi dắt anh vào nhà bếp, nhưng không phải để băng bó cho anh mà mở tủ bếp lấy ra một con dao phay lớn đưa cho anh và ra lệnh cho anh trở lại trường đâm tên du côn kia.

Cuộc đời đâm chém của anh bắt đầu từ đó, và nếu anh không to lớn khỏe mạnh như hôm nay thì chắc chắn anh đã chết từ lâu rồi!
Nhà tù này thuộc một loại nhà tù nông trại, những tù nhân ngắn hạn, hoặc dài hạn mà sắp được thả, được tới đây học nghề canh nông gia súc để sửa soạn hội nhập lại đời sống tự do bên ngoài. Ngoài ra thực phẩm sản xuất từ nhà tù này được tiếp tế cho các nhà tù ở xung quanh vùng Perth với giá thật rẻ. Những nông trại ở Úc không phải chỉ có trồng lúa, bắp hay rau cải, mà còn nuôi bò, cừu, và heo. Trại tù này cũng vậy, nhưng đặc biệt có thêm lò sát sinh ngay trong trại.
Mỗi tù nhân đều được phân công trong trại. Tôi nghe nói công việc mà nhiều người dòm ngó nhất là trong lò sát sinh, nổi tiếng dành cho những người hung bạo nhất. Trong đó có một việc mà nhiều người tranh nhau chính là giết bò, và anh Ái Nhĩ Lan khổng lồ này đã dành được.

Anh tả cảnh trong lò sát sinh cho tôi nghe. Có một lối đi được chắn bằng song sắt rất chắc, khúc mới vào nới rộng, và đến cuối lối đi nhỏ dẫn chỉ vừa đủ cho một con vật di qua. Ngay sau đó là anh đứng chờ với một cây súng điện. Những con bò, heo, cừu đều bị lùa vào đây bằng gậy và chó. Anh nói những con thú này luôn gầm, thét, tìm cách tẩu thoát, mỗi con theo kiểu của nó. Có lẽ chúng đánh hơi được mùi chết chóc. Khi một con vật bị đẩy vào tới cuối đường là chỗ anh đứng, thì nó giẫy giụa và rống lên thật thảm thiết. Mặc dù cây súng điện của anh dư sức bắn chết ngay tại chỗ một con trâu rừng to lớn nhưng mấy con vật này không bao giờ chịu đứng yên cho anh bắn đàng hoàng, vì thế anh thường phải bắn hai phát, một phát cho nó gục xuống nằm yên, và phát sau mới thực sự kết liễu đời nó. Cứ thế một phát gục, một phát giết, ngày này qua ngày khác.

Kể tới đây, anh có vẻ xúc động vì sắp tới khúc ly kỳ. Anh bắt đầu toát mồ hôi và lẩm bẩm chửi thề, vì sợ nói ra tôi không tin. 

Mới trước đây vài hôm, các trại tù quanh vùng cần thêm thịt bò và trại của anh phải giết thêm bò. Hôm đó, anh cũng vào lò sát sinh làm việc như thường lệ, nhưng lần này anh gặp một con bò quá ư lạ lùng chưa từng thấy bao giờ. Con bò này tiến vào chỗ anh một cách trầm lặng, không một chút rên rỉ, giẫy giụa hay tìm cách tẩu thoát. 

Khi tới trước mặt anh, nó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt người sắp giết nó, và không nhúc nhích.

Anh tù Ái Nhĩ Lan này chưa bao giờ nhìn một con vật nào gần và rõ như vậy. Tâm anh khựng lại bối rối và một mảnh lực vô hình khiến anh không giơ nỗi cây súng điện lên hoặc quay mặt nhìn đi chỗ khác. Con bộ đang nhìn thẳng vào lòng anh.

Lúc đó thời gian như ngừng lại, anh không rõ bao lâu, nhưng con bò càng nhìn anh thì trong lòng anh càng run rẫy. Anh thấy khóe mắt bên trái con bò nước mắt ơitụ lại dần, tăng dần, tăng dần và chảy dài xuống sường má nó. Cánh cửa con tim bị đóng lâu ngày trong lòng anh bắt đầu mở ra từ từ. Trong lúc đang ngạc nhiên với sự chuyển động nội tâm, thì anh nhìn thấy mắt bên phải con bò cũng bắt đầu rơi lệ. Tới đây, bất giác anh ngã quỵ xuống. Trời ơi! Con bò đang khóc.

Thế là anh quăng luôn cây súng điện, chạy ra gặp nhân viên cai tù và la lên rằng họ muốn làm gì anh cũng được, nhưng anh nhất quyết không để cho ai giết con bò này.

Trước khi kết thúc, anh cho biết bây giờ anh ăn chay trường. Đây là một câu chuyện có thật, vì các bạn tù trong trại đều công nhận với tôi như vậy.

Con bò khóc đã dạy cho một người hung bạo nhất thế nào là lòng từ bi. 

Con người được lớn lên trong xã hội mà ai nấy đều ăn thịt nên cho sự ăn thịt súc vật là điều bình thường vì quan niệm “trời sinh ra thú vật để cho người ăn”.

Những người ăn thịt có khác gì cọp, beo, sư tử trong rừng ăn nuốt những con thú nhỏ bé khác? Cọp, beo chỉ săn mỗi khi đói, còn con người ăn thịt vì muốn ngon miệng, khoái khẩu. Chỉ vì thỏa mãn cái lưỡi mà con ngươi giết hại, ăn nuốt không biết bao nhiêu loài vật khác.

Khi ăn một tô phở bỏ, phở gà, cháo lòng, ngươi ta chỉ thấy đó là những miếng thịt ngon lành, chứ đâu có thấy sự dã man trong lò sát sinh hay sự đau đớn, gầm thét sợ hãi cùng cực của những con thú bị thọc tiết.

Anh tù nhân Ái Nhĩ Lan là một tên du đãng, đâm thuê chém mướn không phái Phật tử, nhưng chỉ vì nhìn thấy con bò khóc mà phát tâm từ bi, từ bỏ sát sinh, ăn chay. Vậy trong khi chúng ta là Phật tử biết luật nhân quả, biết chúng sinh trôi lăn trong sinh tử luân hồi, và trong một kiếp nào đó đều đã là cha mẹ ta thì nỡ lòng nào ăn nuốt thịt cha mẹ mình?

Chẳng lẽ chúng ta còn tệ hơn anh tù nhân du đãng kia sao?

Nếu bạn là Phật tử mà chưa phát tâm ăn chay thì nên vào trang nhà www.peta.org/videos xem trực tiếp phim tài liệu “Meet your meat”, hoặc vào YouTube tìm “Lò sát sinh thời nay” và bạn sẽ hiểu được tâm trạng của anh tù nhân Ái Nhĩ Lan trong câu chuyện trên.

“Ai Mua Xe Rác” – AJAHN BRAHM