Chúng ta biết rằng trong mỗi con người có thể tồn tại một ngọn lửa vô danh (vô danh hỏa). Trong lòng bạn thấy rất không thoải mái nhưng lại không thể thổ lộ với người khác, thế nên đôi khi chỉ vì một sự việc vụn vặt, bé nhỏ là có thể bùng cháy ngọn lửa vô danh đó.
Ví dụ trong một công ty, người có địa vị cao nhất là ông chủ. Ông chủ vì một chuyện không thuận lợi nào đó mà trách mắng thuộc cấp: tại sao có việc đó mà cậu làm không nổi? Sao khả năng của cậu kém thế? Về tự kiểm điểm đi! Viết ngay một bản kiểm điểm! Mai cậu sẽ phải tăng ca, phải hoàn thành cho tốt việc đó.
Thuộc cấp chẳng biết nói sao, đành líu ríu gật đầu nghe lệnh. Về đến nhà, ngọn lửa vô danh đó phải xử lý thế nào đây. Bèn bắt đầu quát vợ: “Tôi vất vả kiếm tiền để lo cho cái nhà này, để cô của cuộc sống sung túc! Thế còn cô? Nhà cửa thì bề bộn, con cái cũng chẳng chăm sóc đến nơi đến chốn cũ. Cô để tôi phải sống như vậy sao?”.
Người vợ bị mắng một trận tối tăm mặt mũi, chẳng biết trả lời sao. Cô đành phải gật đầu nhận lỗi, vì mỗi tháng đều phải cầm tiền từ tay chồng. Thế nhưng trong lòng lại ấm ức, mất cân bằng, nỗi bực tức không biết xả đi đâu; nhìn thấy con bước vào cửa, bèn răn con: “Mẹ vì mày mà vất vả, cả đời mẹ chỉ biết cho đi, chỉ biết lo lắng cho con cái, thế mày không biết cố gắng để xứng đáng với công sức của mẹ không?”.
Đứa con vô cớ bị mắng bức bối trong lòng, lại không dám cãi mẹ, đành quay lại bắt nạt con cún trong nhà, đá cho nó một cái.
Chó phải nghe lời chủ, nó cũng có cơn giận không tên, ra khỏi cửa cơn giận không tên đó được trút lên đầu con mèo hoang, nó xong lên đuổi con mèo hoang để cắn.
Mèo biết đánh không lại chó đành nén giận im tiếng, ra sức đi khắp nơi bắt chuột. Chỉ đến khi vồ được con chuột, cơn giận của mèo mới được xả.
Giữa cơn giận của một ông chủ và nỗi khốn khổ của một con chuột, rốt cuộc có bao nhiêu khâu ? Phẫn nộ đã gắn cả hai lại với nhau. Biết được sự tồn tại của ngọn lửa vô danh đó, chúng ta thực sự muốn mình có được bình tĩnh không ?
Người khác mang lại cho ta nhiều nỗi ấm ức hay là chính chúng ta không nhìn thấu Danh Lợi?
Cuộc sống vốn dĩ bon chen, kiếm tìm danh lợi. Những “trái banh” phẫn nộ bực tức cứ như vậy mà lan chuyền. Nó chỉ tạm dấu đi khi một mất mát xảy ra … Nhưng nó vẫn tiềm ẩn đâu đó chực chờ bột phát.
Thực tâm sống, bỏ qua danh lợi, nghĩ về lợi ích, tâm trạng của mọi người quanh ta. Khi nhận lấy ngọn lửa vô danh hay trái banh bất hạnh. Hãy dấu nó đi, che nó lại, lấy Tâm Từ Bi mà hóa giải nó, đừng phát hay chuyền đi “Nghiệp” ấy.
Hãy phát chuyển những hạnh phúc mà ta đang có, lấy niềm an lạc chia sẻ với mọi người. Nhân rộng trái “banh” Hạnh Phúc.
TỪ – BI – HỈ -XẢ