Một vị vua nọ nhận được vật tiến cống là ba bức tượng vàng. Ba bức tượng này có bề ngoài giống hệt nhau, trọng lượng không mảy may hơn kém. Nhà vua hỏi: “Trong ba bức tượng này, bức nào tốt hơn, quý hơn?”. Một viên đại thần túc trí tâu: “Lấy một cây rơm, xỏ vào từ lỗ tai, xem nó ra đường nào là biết.”
Ở bức tượng, thứ nhất cọng rơm từ tai trái và ra ở tai phải. Bức thứ hai cọng rơm từ tai trái nhưng lại chui ra miệng. Ở bức thứ ba, cọng rơm cũng vào từ tay trái rồi rơi vào bụng, không ra.
Nhà vua vỡ lẽ nói:
– Ta hiểu rồi, bức tượng thứ ba quý nhất.
Tại sao vậy ? Thực ra điều này rất giống với cuộc sống của chúng ta. Trong thế giới ồn ào quá mức ngày nay, quá nhiều ngôn từ, thông tin, câu chuyện, đạo lý mà chúng ta nghe thấy vào tai trái sang tai phải, đó là tình hình của tuyệt đại đa số người, hầu như chẳng ai đưa chúng vào đầu.
Loại thứ hai đi vào tai thì lại ra miệng, nhìn thấy bất cứ thông tin gì cũng loan đi, bất kể là mình có tin hay không.
Còn loại thứ ba, vào từ tai rồi rơi xuống bụng, không bao giờ nói ra. Đây là một người trầm lặng, nhưng là người biết phân biệt. Anh ta hiểu được mong muốn của mình, biết phân rõ thiệt giả trên đời, rất nhiều thứ không săn đón, không nhiệt tình mà làm cho mình “Du Tâm vu, đạm hợp khí vu mạc” bằng thái độ trầm lặng.
Tôi tin rằng một thế giới tinh thần thực sự sáng sủa lành mạnh cần dựa vào đôi chân và đôi tay tự nhiên, mộc mạc, khỏe khoắn, giàu sức sống của chúng ta.