Có một lần, một tỳ kheo đến gặp tôi và nói rằng anh ta là một thiền giả thứ thiệt. anh xin phép ở lại tu viện với tôi và hỏi thăm về thời khỏa biểu sinh hoạt và tiêu chuẩn tu hành tại đây. Tôỉ giải thích với anh rằng trong tu viện này, chúng ta sống dựa vào Luật Tạng, đó là giới luật của người xuất gia do Đức Phật đề ra, và nếu anh muốn đến tu với chúng tôi, anh cũng phải từ bỏ tiền bạc cùng với những áo tu trước và thuốc men của anh. Anh bảo với tôi rằng đường lối tu hành của anh là “không dính mắc vào mọi quy ước”.
Tôi nói với anh là tôi không hiểu những gì anh ta nói. “Cứ để tôi ở lại đây,” anh yêu cầu, “và để tôi giữ tất cả tiền bạc của tôi nhưng không dính mắc vào đó. Tiền bạc chỉ là mọt quy ước thôi. Tôi nói, “Dĩ nhiên là được. Nếu anh có thể ăn muối mà không thấy mặn thì anh có thể sử dụng tiền mà không bị dính mắc vào.”. Đúng là nói chuyện viễn vông.
Thật ra, anh ta lười biếng, không muốn chấp hành những chi tiết trong giới luật. Không dễ đâu. Tôi nói, “Nếu anh có thể ăn muối và đoan chắc với tôi rằng nó mặn, tôi sẽ tin anh. Nhưng nếu anh nói rằng nó không mặn, hãy để tôi cho anh một bịch muối để anh. Cứ thử đi. Nó không mặn sao? Không dính mắc vào các quy ước không chỉ là nói miệng mà thôi. Nếu anh nói chuyện kiểu này, anh không thể ở lại đây với tôi”. Thế là anh ta bỏ đi.
Ajahn Chah