Category Archives: Cuộc Sống Tươi Đẹp

Khả Năng Thu Phục Lòng Người

Khả năng tạo niềm hưng phấn ở những người cùng làm việc, phát huy những ưu điểm mạnh nhất ở một con người bằng cách nhìn nhận, tán thưởng và khuyến khích họ.

Không có cách nào giết chết ước mơ và nỗ lực phấn đấu của con người bằng thái độ và những lời chỉ trích của cấp trên. Tôi không bao giờ chỉ trích một ai. Tôi tin tưởng vào việc tạo động lực cho mọi người làm việc. Điều này làm cho tôi luôn luôn mong muốn khen ngợi người khác và không thích làm tổn thương thêm những lỗi lầm của họ. Nếu tôi thích thú một điều gì đó, tôi sẽ luôn luôn động viên, khuyến khích bằng tất cả sự chân thành và hưởng ứng nhiệt tình nhất của mình.

Trong suốt cuộc đời mình tôi chưa từng gặp người nào làm tốt công việc của mình nếu không có sự ủng hộ của người khác.

 Charles Schwab.

Hãy Là Chính Mình

Hãy xem chúng ta hiện nay, rất nhiều quan điểm đạo đức được rao giảng trên các phương tiện truyền thông, rất nhiều sự khen thưởng thực ra là thấp hơn lằn ranh của đạo đức. Thí dụ, rất nhiều nơi bầu chọn người con hiếu thảo, khen ngợi rằng người con đó hiếu thảo […]

Cuộc Đời Mỗi Con Người Nằm Trong Tay Chính Chúng Ta

Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng, có một chàng trai trẻ đánh cược với ông lão khôn ngoan, anh cầm con chim non trong tay và nói:

– Thưa bậc trí giả, cụ đã có thể đoán được mọi thứ, vậy xin cụ cho biết, con chim non yếu ớt trong tay cháu đã chết hay còn sống?

Chàng trai trẻ chắc mẩm mình sẽ nắm phần thắng. Anh nghĩ nếu ông lão nói là sống, thì anh chỉ cần bóp nhẹ ngón trỏ, con chim non sẽ chết; nếu ông lão nói con chim đã chết anh thả lòng bàn tay ra và con chim sẽ bay lên; ông lão nhất định sẽ thua. 

Ông lão thủng thẳng nói với anh một câu, đó là: “Sự sống chính ở trong tay anh

Ba Yêu

Con gọi bằng bố vì con nhớ khoảng năm 2000 con có làm một bài thơ (do gọi ý của ông thầy trưởng khoa về việc con ông này hay gọi ba là anh), con thêm vào một từ bố “anh Bố”, con thấy rất thích và rất yêu từ này Ba ơi! Con chép lại bài thơ này.

BA-MẸ

 

Từ lúc con chào đời

Bập bẹ tiếng đầu tiên

Con gọi người

“BA”… “MẸ”

Không phải ngẫu nhiên

Trùng hợp

Người sinh ra thốt lời thiên hạ

Nói đầu đời vẫn tiếng

“MẸ” … “BA”

Ngọn Lửa Vô Danh

Chúng ta biết rằng trong mỗi con người có thể tồn tại một ngọn lửa vô danh (vô danh hỏa). Trong lòng bạn thấy rất không thoải mái nhưng lại không thể thổ lộ với người khác, thế nên đôi khi chỉ vì một sự việc vụn vặt, bé nhỏ là có thể bùng cháy ngọn lửa vô danh đó.

Ví dụ trong một công ty, người có địa vị cao nhất là ông chủ. Ông chủ vì một chuyện không thuận lợi nào đó mà trách mắng thuộc cấp: tại sao có việc đó mà cậu làm không nổi? Sao khả năng của cậu kém thế?  Về tự kiểm điểm đi! Viết ngay một bản kiểm điểm!  Mai cậu sẽ phải tăng ca, phải hoàn thành cho tốt việc đó.

Thuộc cấp chẳng biết nói sao, đành líu ríu gật đầu nghe lệnh. Về đến nhà, ngọn lửa vô danh đó phải xử lý thế nào đây. Bèn bắt đầu quát vợ: “Tôi vất vả kiếm tiền để lo cho cái nhà này, để cô của cuộc sống sung túc! Thế còn cô? Nhà cửa thì bề bộn, con cái cũng chẳng chăm sóc đến nơi đến chốn cũ. Cô để tôi phải sống như vậy sao?”.

Hạnh Phúc Là Gì?

Một chú chó con hỏi chó mẹ:

– Một đứa bạn đánh cuộc với con rằng chỉ cần làm được một việc là có thể nhận được hạnh phúc lớn nhất, niềm vui lớn nhất, đó la túm lấy cái đuôi của mình. Hôm nay con nhảy vồ cái đuôi con mãi mà không sao túm được. Mẹ ơi, có phải cuộc đời con sẽ không được hạnh phúc và cui vẻ không? Tại sao ngay cả thứ trên người mình mà con cũng không nắm được?

Chó mẹ cười đáp:

– Hạnh phúc và vui vẻ cũng giống như cái đuôi của con, khi con không muốn túm lấy nó, con đi phía trước, nó sẽ mãi mãi theo con. Tại sao con nhất định phải túm lấy nó? Hãy quên nó đi!

Con người đừng bao giờ có thái độ so đo với những gì mình đã nhận được trong đời.

Người Trồng Nho

Có một người làm vườn bình thường, anh say mê chăm bón cho khu vườn,  trồng rất nhiều loại cây ăn quả.

Vào một mùa hè nọ, anh thu hoạch được một vụ nho rất sai quả, nho vừa to vừa ngọt. Đây là thành quả bấy lâu nay anh vun xới nên anh vui lắm, muốn mọi người cùng chia sẻ với mình nên ôm từng rổ nho đứng trước cổng, gặp ai qua đường cũng đều đem nho đến mới nếm thử.

Image result for vườn nho

Một phú thương đi qua, anh làm vườn mang nho đến mời: – Mời anh thưởng thức nho của tôi.

Người phú thương ăn xong nói: – Nho này ngon quá, anh muốn bao nhiêu tiền tôi nhất định phải trả anh tiền.

Anh làm vườn đáp: – Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn ông nếm thứ hương vị của nó thôi.

Phú thương nói: – Sao anh lại cho không tôi? Anh cho tôi nho ắt là muốn lấy tiền ! Xin anh đừng ngại, nào, để tôi trả anh tiền, rổ nho này tôi mua về thưởng thức tiếp.

Phú thương nằng nặc nhét cho anh một khoản tiền rồi mang rổ nho đi.

Lời Lẽ Sân Hận

Một hôm, một trong những người Bà-la-môn thù Phật đã tìm đến chỗ Đức Phật đang thuyết giảng, đi qua đi lại trước măt Phật, rồi ông ta dùng những lời lẽ thô tục để chửi mắng Phật. Ông ta cho rằng Phật đã truyền dạy giáo lý sai lầm, Phật đáng bị đuổi ra khỏi nước, rằng Phật đã phá vỡ nền tảng gia đình vì những người trai trẻ đi theo Đức Phật trở thành các vị tu sĩ, rằng dân chúng không nên ủng hộ Phật; nghĩa là ông ta mạ lị Phật bằng mọi lời lẽ.

Khi người Bà-la-môn đã hết lời chửi bới, Đức Phật,  người từ nãy giờ đã ngồi im lặng nói: “Này ông Bà-la-môn, ông thường có khách đến nhà không?”. Người Bà-la-môn trả lời: “Dĩ nhiên tôi luôn có khách đến nhà” Đức Phật lại nói: “Khi có khách trong nhà ông có tiếp đãi họ không? Có cho đồ ăn, uống không?”

Ừ nhỉ ! Mình đã 30

– 30 tuổi, tôi đã không còn đọc những quyển sách về bí quyết thành công nữa mà tôi nhận ra rằng nên học những thất bại vì thất bại thì thường giống nhau còn thành công thì chẳng ai giống ai cả.

 “Lấy vợ đi. 30 tuổi rồi đấy”. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe mọi người nhắc tôi như vậy và tôi cũng chỉ biết mỉm cười hoặc trả lời “cuối năm cưới”. Hôm nay cũng có người nhắc tôi như vậy, bỗng giật mình ” Ừ nhỉ, mình đã 30 rồi nhỉ?”. Vậy là mình đã đi hết được gần nửa cuộc đời rồi, nhìn lại thì mình vẫn chả làm được việc gì ngoài việc đã tồn tại trên đời này 30 năm.