Con gọi bằng bố vì con nhớ khoảng năm 2000 con có làm một bài thơ (do gọi ý của ông thầy trưởng khoa về việc con ông này hay gọi ba là anh), con thêm vào một từ bố “anh Bố”, con thấy rất thích và rất yêu từ này Ba ơi! Con chép lại bài thơ này.
BA-MẸ
Từ lúc con chào đời
Bập bẹ tiếng đầu tiên
Con gọi người
“BA”… “MẸ”
Không phải ngẫu nhiên
Trùng hợp
Người sinh ra thốt lời thiên hạ
Nói đầu đời vẫn tiếng
“MẸ” … “BA”
Con gọi ba là “BA” như bao người dạy
Con gọi mẹ là “MẸ” như tiếng gọi thiên liêng
Không cao to, ồn ào và trọng vọng
Chỉ đường hoàng
Dung dị
Hạnh phúc
Thân thương.
Con thiết nghĩ
Đôi khi con gọi ba là “ANH”
Như mẹ gọi “Anh ơi !”
Con nâng niiu thêm vào từ “BỐ”
Biến ba thành “ANH BỐ” yêu thương
Đôi lúc con gọi mẹ là “EM”
Như ba gọi “Em ơi !”
Con nghịch ngợm thêm vào từ “CƯNG”
Hóa mẹ thành “EM CƯNG” trìu mến.
Con không hiểu tại sao người đời gọi vậy ?
Chỉ biết đó là tiếng gọi con tim.
Con chỉ biết rằng dù gọi là gì đi nữa
Chỉ phát ra từ cửa miệng nhân sinh
Quan trọng là đại từ riêng “tim gọi”
Bỏ đi dùm hình thức xa xăm
Để mãi mãi con là con của mẹ
Để muôn đời con là trọn của ba.
Để con được
Yêu thương ba nồng nàn kính trọng
Yêu thương mẹ tha thiết tôn vinh.
Nay con đã vươn mình rộng lớn
Vẫn nhìn “Người” gọi “MẸ” … gọi “BA”